Ngày 29 tháng 10 năm 1951, ông Sơn Ngọc
Thành từ Pháp trở về quê hương với sự chào đón vô cùng nồng nhiệt của sinh
viên, tri thức và đông đảo tầng lớp nhân dân Khmer. Đoàn người đứng hai bên đường
chào đón ông và chạy theo xe chở ông từ sân bay Pochentong đến tận thủ đô Phnom
Penh. Vợ ông, bà Lâm Thị Út và các anh chị em, con cháu đều đến chào đón ông ở
sân bay Pochetong.
Khi về đến Kampuchea, ông từ chối không nhận
chức Bộ trưởng do Đảng Dân chủ (là đảng cầm quyền lúc bấy giờ) dành cho, ông
thành lập một tờ báo mới tên là Khmer Kraok (Cambodia Awake – Khmer Dậy). Tờ báo này đánh thức
người Khmer rằng Khmer vẫn chưa thật sự được độc lập. Tờ báo này
cũng nhanh chóng bị chính quyền đóng cửa vào cuối tháng 2 năm 1952, chính quyền
đương thời cấu kết với Pháp ý đồ muốn bắt ông một lần nữa. Tuy nhiên, nhờ biết
trước, ngày 9 tháng 3 năm 1952, ông Thành đã trốn sang khu vừng Phnom Dongrek
(Khi ấy chịu sự ảnh hưởng của Syam). Tại đây ông cùng những người cùng chí hướng
thành lập mặt trận đấu tranh đặt tên là Chollana Issarak ruom Khmer bormrer
jeat (Phong trào Tinh tú hợp hợp Khmer phục vụ Dân tộc), với châm ngôn là độc
lập – dân chủ. Ông
cũng tuyên bố cho toàn thế giới biết rằng Khmer vẫn chưa được độc lập thật thụ.
Cũng trong năm 1952 này, khi biết được ông
Sơn Ngọc Thành đã trở lại quê hương, Hồ Chí Minh cũng nhanh chóng cho sứ đoàn,
gồm 4 người (2 người Yuon và 2 người Khmer, trong đó có một người Khmer là người
của Khmer Rouge) đến gặp ông. Tuy nhiên,
ông chỉ tiếp 2 người Khmer. Đại diện Hồ Chí Minh trình bày yêu cầu của Hồ Chí
Minh như sau:
- Xin cho
phép quân đội Yuon được vào đất Khmer để hợp tác đánh Pháp.
-
Xin Khmer hỗ trợ, cung cấp lương thực cho quân đội
Yuon.
- Xin cấp
cho quân đội Yuon có quyền kiểm soát biên giới Yuon – Khmer, và hứa thêm rằng, sau
khi đánh được Pháp, Yuon sẽ rút trở về xứ Bắc Kỳ.
Tuy nhiên, ông Thành đã khước từ mọi yêu cầu
của phía Hồ Chí Minh. Ông cũng giải thích với 2 người Khmer đó rằng: “Người
Khmer chúng ta và người Yuon khác nhau từ tính cách đến nếp sống. Yuon có tính
tình hung bạo, nham hiểm và gian manh, thích dối trá, lừa gạt bạn bè, đặc biệt
là bản tính lấy của người làm của mình rồi hống hách tự nhận của của mình từ xa
xưa. Riêng người Khmer thì hiền lành, điềm đạm, ngay thẳng, yêu chuộng hòa
bình, thích an lạc, hơn nữa, người Khmer dân ít nhưng đất rộng, màu mỡ lại nhiều
khoán sản, tài nguyên rừng, núi, sông ngòi hết sức trù phú. Khmer chỉ cần làm
ruộng một mùa có thể nghỉ ngơi 5, 6 tháng trời. Thế nên, Khmer chỉ cần đoàn kết
lại, loại bỏ buôn bán qua trung gian, xóa bỏ tham ô, hối lộ, ta có thể giải quyết
vấn đề cuộc sống nhân dân hết sức dễ dàng, … Riêng Yuon thì có dân đông, nhưng
đất Yuon thì nhỏ hẹp lại là kém màu mỡ lại bị nước lũ quanh năm như vậy không
lý do gì mà Yuon sẽ rút quân khỏi đất Khmer khi đã thắng Pháp đâu…” Sau một
hồi trao đổi, một người Khmer, là Khmer Kampuchea Krom hỏi ông Thành rằng: “Sơn
Ngọc Minh có phải là em ruột của ông Thành không?” Ông Thành cũng nói về tiểu
sử của Sơn Ngọc Minh. Người Khmer Krom kia hết sức sững sốt vì ông ta vào rừng
theo Sơn Ngọc Minh do tưởng rằng Minh chính là em ruột của ông Thành. Hai người
Khmer sau khi trở về báo cáo xong thì bị thủ tiêu ngay để tránh làm lộ nhiều bí
mật.
Ngày 20 tháng 7 năm 1954, Hội nghị Genève
được ký, Indochina được trao trả độc lập. Đất Kampuchea Krom bị xếp vào lãnh thổ
của Yuon. Đất nước Yuon bị được chia thành 2 miền, lấy vĩ tuyến 17 là ranh giới.
Đất Kampuchea Krom và cố lãnh thổ của Champa nằm ở phía nam vĩ tuyến 17, dưới sự
quản lý của Yuon Cộng Hòa (Yuon Nam Kỳ). Sau Hội nghị Genève, Ngô Đình Diệm cho
hơn hai triệu người Yuon Bắc Kỳ di cư vào sống trên lãnh thổ Kampuchea Krom
(Vùng Donnai và vùng hạ nguồn Mekong). Cũng trong thời gian này, Yuon Diệm cưỡng
bách người Khmer phải rời bỏ chỗ ở với chiêu bài là đi tản cư, thành lập ấp chiến
lược để đuổi người Khmer ra khỏi nơi ở, lấy đất đai, nhà cửa, vườn tược cho
Yuon sinh sống. Riêng những người Khmer tin theo Yuon, chạy vào rừng trước đây,
Yuon cho di tản ra Bắc Kỳ (Yuon gọi là tập kết) trong thời hạn 3 năm. Người
Khmer nào không muốn rời quê hương thì Yuon cáo buộc là phản bội đảng và
phải xử tử ngay lập tức.
Yuon Việt Minh, những người từng hứa hẹn khi
đánh thắng Pháp, Yuon sẽ trả lất Kampuchea Krom và Lào về cho người Khmer và
Lào là chủ thực sự cũng giải tán, không còn ai chịu trách nhiệm với lời hứa
hẹn này nữa.
Cũng trong thời gian này, ông Thành và quân
đội Tinh tú hợp hợp Khmer phục vụ Dân tộc cũng mừng độc lập trên núi Dongrek.
Trong buổi lễ này, ông Thành khẳng định: “đến thời điểm này, phong trào đấu
tranh của chúng ta phải tạm dừng vì đất nước chúng ta đã được độc lập, tuy
nhiên công tác của bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ và đặc biệt là việc đòi lại vùng
lãnh thổ Kampuchea Krom của người Khmer vẫn chưa dấm dứt” Quân đội Tinh tú
hợp hợp Khmer phục vụ Dân tộc hạ vũ khí, trở về tái sinh hoạt với cộng đồng,
trong đó có ông Chant Saret, ông Kau Tork, Ông Bunn Chantmol, và ông Dam Jhuon,
… Ông Thành cũng chuẩn bị giải tán lực lượng và sinh hoạt trong cộng đồng, tuy
nhiên vua Norodom Sohanouk không chấp thận cho ông Thành trở về Phnom Penh. Vua
Sihanouk giành quyền cai trị quốc gia, vi phạm hiến pháp, thực hiện chính sách
thân cộng sản và cho phép Yuon Bắc Kỳ vào đóng quân trên lãnh thổ Kampuchea
theo dọc biên giới Kampuchea và Kampuchea Krom để Yuon cộng sản dễ dàng đánh bại
Yuon cộng hòa và quân đội Mỹ. Kampuchea, nói từng mệnh danh là Hòn đảo
anh bình bổng trở thành sân đấu quân sự của hai cực thế giới là thế giới
Cộng Sản và thế giới Tự Do (Cộng sản Yuon dạy là Bọn Tư Bản) dẫn đến việc
quân đội các nước tràn vào Kampuchea, làm cho Kampuchea gần như là con số không
vào năm 1975 sau này. Khi vua Sihanouk không đồng ý cho ông Thành gia nhập sự
hòa giải, thống nhất dân tộc, ông cũng trở về sống ở Kampuchea Krom và cả
Thailand, với sự theo dõi hết sức chặt chẽ tình hình thời sự của nước nhà.
0 Response to "SƠN NGỌC THÀNH, SƠN THÁI NGUYÊN VÀ PHONG TRÀO KHMER SEREY KỲ 5. PHONG TRÀO KHMER ISSARAK"
Post a Comment